Thứ Hai, 3 tháng 6, 2019

Hồ xuân Mãn kỳ 5. Tham quyền tiền danh vọng.


Phan Trí Đỉnh



Tôi chỉ mong Ban bí thư, UBKTTƯ nhanh chóng làm rõ bộ mặt của Hồ Xuân Mãn – một kẻ chui vào đảng, một kẻ gian manh, ham hố quyền lực, danh tiếng...
Bản chất của Mãn là độc đoán, gia trưởng, bản vị, tham lam, háo sắc. Khi Mãn nắm quyền cao nhất tỉnh, Mãn dùng quyền của mình làm hư hỏng cán bộ Thừa Thiên Huế. Một trong những trọng trách của người cầm quyền là dùng người tài, song trình độ của Hồ Xuân Mãn thấp cộng với lòng tham nên Mãn chỉ dùng những người trong dòng dõi của mình và những kẻ luôn xu nịnh mình.
Vợ Mãn, Hoàng Thị Cam là một ví dụ. Cam có làm du kích trong kháng chiến chống Mỹ, sau giải phóng làm mậu dịch viên của công ty Thương nghiệp Hương Điền, song về trình độ văn hóa, Cam chưa học hết tiểu học, vì thế phải nghỉ theo chính sách 176. Thế mà sau này, Mãn dùng quyền lực cho Cam làm hưu trí, đưa Cam làm thành viên ban sáng lập trường trung học Nguyễn Đình Chiểu, chưa hết, tiếp đó Mãn còn bố trí cho Cam làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty lâm nghiệp mang tên công ty mồng 1 tháng 5 do Hoàng Bằng làm giám đốc.
Còn Hồ Xuân Phán, em ruột Mãn, trong chế độ cũ là đoàn viên nhân dân tự vệ, cùng cha là Hồ Bàng làm toán trưởng bình định cầm súng chống lại cách mạng. Thành tích lớn đến nỗi Thiệu - Tổng thống chính quyền SG - tặng ông Hồ Bàng một chiếc xe máy cày. Sau các chiến sĩ cách mạng ở Phong An đưa Phán lên rừng là du kích. Hòa bình Phán về bưu điện năm 1995 Phán được cử làm trưởng phòng bưu điện huyện Phong Điền. Dẫu lúc ấy Phán chưa học xong chương trình cấp 2, muốn cho em mở mặt, Mãn đã dùng quyền đưa em lên làm bí thư đảng ủy bưu điện kiêm trưởng phòng tổ chức. Tiếp theo, Mãn cho Phán về làm giám đốc Sở Thông Tin&Truyền Thông, dù Phán chả biết thông tin truyền thông là gì. Cán bộ trong ngành có câu ca chê vui này:
''Có đâu như sở truyền thông,
trí tuệ thì ít lá lông thì nhiều''.

Rất tai tiếng là vụ Nguyễn Văn Phương, con rể Mãn. Tai tiếng thứ nhất là: Cha Phương vốn là con nuôi của ông nội Mãn, Phương lấy con Mãn, hóa ra chú lấy cháu, dẫu đã có thời cha Phương đã bỏ họ Nguyễn đổi sang họ Hồ. Tai tiếng thứ hai là khi cha Phương làm giám đốc cảng Thuận An, cho chiếc tàu 06 sang Trung Quốc buôn lậu, tàu chìm chết gần 10 người. Mãn đã đứng ra chạy cho cha Phương thoát nạn. Tiếp theo là tai tiếng về Phương. Phương học đại học toán, ra trường không xin được việc làm, cha Phương cho Phương xuống cảng làm việc. Khi là con rể, Mãn cho Phương về làm ở phong kế hoạch tài vụ sở Giao Thông Vận Tải, một năm sau đưa lên làm phó phòng. Để con rể lên làm trưởng phòng, Mãn đã dùng thủ đoạn cho tách phòng kế hoạch tài vụ ra làm 2, nghiễm nhiên Phương lên làm trưởng phòng kế hoạch. 2 năm sau Mãn cho Phương làm phó giám đốc sở Giao Thông&Vận Tải. Khi việc bỏ phiếu, Phương không đủ phiếu, trượt. Mấy tháng sau, Mãn bàn với tổ chức sở Giao thông cho bầu lại, có sự chỉ đạo của Mãn, nên Phương trúng phó giám đốc sở Giao Thông&Vận Tải.
Phương mất uy tín ở sở Giao Thông&Vận Tải, Mãn dùng quyền điều Phương ra làm chủ tịch huyện Hương Trà. Phương chả biết gì về kinh tế đầu tư, nông nghiệp. Thời gian làm chủ tịch huyện Phương đã vi phạm nhiều vụ việc về đất đai gây hậu quả nghiêm trọng đến nay giải quyết chưa xong. Phương không bị kiểm điểm lại được Mãn đưa lên làm phó giám đốc sở Kế hoạch & Đầu Tư chuẩn bị cho bước tiến cao hơn. Tính việc con rể lên ngôi, Mãn điều Trần Duy Phước đi khỏi hội đồng nhân dân tỉnh, chuyển Tôn Thất Bá giám đốc sở Kế hoạch & Đầu Tư lên thay Phước. Ghế giám đốc sở Kế hoạch & Đầu Tư đầu tư trống, Mãn kéo Phương lên đặt vào chỗ đó. Thủ đoạn này bị chậm lại do Bá sắp về hưu nên Bá không đi, Phương phải làm phó cho Bá một thời gian mới lên giám đốc sở Kế hoạch & đầu tư. Trước khi Mãn về hưu, Mãn tổ chức kế hoạch và cơ cấu cán bộ, ấy là năm 2009. Mãn đưa Phương vào cán bộ nguồn, để năm 2015 đại hội đảng bộ tỉnh, Phương sẽ được đưa lên phó chủ tịch UBND tỉnh, ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Quy hoạch nhiệm kỳ sau Phương sẽ là Bí thư tỉnh ủy Thừa Thiên Huế. Mọi việc Mãn đã lo toan đầy đủ và lệnh cho tay chân mình rồi. Hiện nay Phương đang đi học đào tạo cán bộ nguồn chiến lược ở Trung ương. Tới đây Phương sẽ sao đây?.
Trường Hợp Nguyễn Đại Vui cũng thật là đặc biệt, Vui gọi Mãn là cậu, Vui chỉ là viên chức nhà nước trong ban quản lý dự án của huyện Phong Điền. Đại hội đảng bộ huyện Phong Điền vào tháng 7 năm 2010 chuẩn bị cơ cấu Nguyễn Văn Sơn, con trai duy nhất liệt sĩ, cháu bà mẹ Việt Nam anh hùng, đang là phó chủ tịch huyện đầy tín nhiệm với dân, sẽ bầu làm chủ tịch huyện. Trước tình hình ấy, Mãn lại muốn Nguyễn Đại Vui làm chủ tịch, thế là lập tức Mãn điều Nguyễn Văn Sơn lên tỉnh làm phó ban quản lý các khu công nghiệp, thế ngay chân Vui vào chỗ của Sơn. Mãn về chỉ đạo trực tiếp đại hội. Quyền thế, nói gì mà ai chả phải nghe. Cho đến nay dẫu Vui đang làm chủ tịch, dân Phong Điền vẫn không coi Vui ra gì. Việc làm này Mãn đã vi phạm luật về công chức viên chức nhà nước.
Ở Thừa Thiên Huế, Mãn chỉ cần "ho" lên một tiếng là các quan chức dưới quyền chỉ còn biết im lặng, cúi đầu. Ví dụ ở nhà Hồ Văn Minh tại Phú Thượng, Phú Vang. Minh gọi là quán Nhất Hồ tức nhất Hồ Xuân Mãn. Tại đây, khi máu dê nỗi lên, Mãn đã ôm một cô gái phục vụ trong nhà hàng, đã bị cô gái ấy cho ăn một cái tát nổ đom đóm mắt, báo chí lên tiếng ầm ĩ, quan chức Huế có ai dám nói một câu nào đâu, nếu là kẻ khác thì chuyện đã tanh bành ra rồi. Mãn đã cho tay chân tới tận nhà cô gái ấy, đưa cho cô một khoảng tiền lớn để cô vào ở trong Lâm Đồng, dập đầu mối. Mãn lệnh cho Nguyễn Văn Phương, con rể mình, chủ tịch huyện Hương Trà và Võ Hàng, bí thư Hương Trà giao cho Hồ Văn Minh 2 Miếng đất một miếng gần 3.000 mét vuông và một miếng gần 8.000 mét vuông, toàn loại đất nhất đẳng điền ở thôn Giáp Nhì, xã Hương Vân, huyện Hương Trà để Minh xây dựng khu dịch vụ massage, karaoke và hoạt động kinh doanh. Vụ giao đất này vi phạm nghị định 69/2009 ND-CP, dân kêu oan oái, vẫn không ai dám động tới nhà hàng Thế Hệ Mới bên đường quốc lộ sô 1 của Hồ Văn Minh, con Hồ Lê đại úy ngụy. Có quyền trong tay nên Mãn muốn gì được đó. Trường hợp Trần Công Phú cũng làm một ví dụ, Phú gọi Mãn là anh, một sĩ quan công an bình thường với cấp hàm thượng úy, không có thành tích, công trạng gì đột xuất, đùng một cái giám đốc sở Công an phong cho Trần Công Phú quân hàm đại úy, và đề bạt ngay Phú lên phó phòng an ninh. Ngồi chưa ấm chỗ, Phú được đề bạt ngay lên làm phó giám đốc sở ngoại vụ. Ở ngoại vụ quan hệ thường xuyên với khách hàng nước ngoài, song phú không hề có một chữ ngoại ngữ nào. Lý lẽ thường xuyên của việc nâng cấp chức, tăng cường cán bộ quản lý là phải chọn người có năng lực, phải có đạo đức để quán xuyến công việc quản lý của mình. Mãn đâu có hiểu được trách nhiệm ấy, miễn là thổi con cháu mình lên, thế là xong.
Lẽ đời, người có quyền, dùng thế mạnh của quyền lực để giúp dân giúp nước. Còn Mãn, quyền lực bị bọn tay chân xu nịnh thao túng mất. Nguyễn Viết Hoạch, có ông nội là lý trưởng gian ác, cha là thành viên tích cực Đảng cần lao của Diệm, chú là cảnh sát ngụy, chuyên đi giết cán bộ nằm vùng. Hoạch học trung học nông lâm súc ngụy, hòa bình lên làm ở A Lưới. Ông Lô đã viết kiểm điểm về việc xác nhận lý lịch cho Hoạch để Hoạch trở thành đảng viên. Vậy mà Mãn đã cho Hoạch về Phong Điền đưa lên làm chủ tịch huyện. Thành tích lớn nhất của Hoạch là dùng quỹ WB và JBIC là vốn vay của ngân hàng thế giới hợp tác quốc tế Nhật Bản để hổ trợ người nghèo trồng rừng. Hoạch đã lấy số tiền ấy và 3.204 héc-ta rừng giao hết cho cán bộ hàng ngũ huyện cùng ê kíp và bà con của mình. Riêng Hoàng Bằng, tay chân của Mãn, được chia tới 122 héc-ta. nhờ vợ Mãn đứng đầu đơn xin cấp đất rừng. Dân bất bình về hành vi coi thường pháp luật Hoạch vi phạm hiệp ước này. Để che chở cho Hoạch, Mãn đã điều Hoạch lên tỉnh làm phó giám đốc sở Nông nghiệp & phát triển nông thôn, kiêm Cục trưởng cục Kiểm lâm. Dân gọi đây là vụ Hồ Xuân Mãn đưa tên địa tặc huyện lên làm lâm tặc tỉnh.
Cho đến bây giờ chuyện Huỳnh Ngọc Sơn ở Huế đang còn rất ồn ào. Sơn là cán bộ cục thuế của tỉnh được sự nâng đở của Hồ Xuân Mãn, Sơn được đưa lên làm phó phòng rồi trưởng phòng thuế. Được làm trưởng phòng thuế, Sơn rất thích, nên Sơn Chiều Mãn hết chỗ nói. Mãn thích đánh bạc, Sơn mở sòng bạc tại chỗ những nơi Mãn Thích, rồi đưa tiền cho Mãn chơi. Đối tượng chơi bạc của Mãn là những người đang nhờ cậy Mãn. Dĩ nhiên đánh bạc với Mãn họ "phải" thua, để cho Mãn thắng. Khi hết tiền, Sơn cho họ vay cả hàng 100 triệu để chơi tiếp. Tất nhiên Sơn vẫn có lợi. Cho nên bên Sơn, lúc nào Mãn cũng vui vẻ. Và Mãn đã phong cho Sơn cục trưởng cục thuế. Ỷ vào Mãn, Sơn làm càn, khi thanh tra tỉnh về kiểm tra, năm ấy là năm 2009, Sơn sai phạm trong việc quản lý thuế, làm thất thoát tới 70 tỷ đồng, Sơn không những không bị kỷ luật mà Mãn còn phong cho Sơn chức giám đốc Sở tài chính sau đó đưa vào tỉnh ủy. Có Mãn, Sơn còn sợ ai. Cho nên lúc nào Sơn cũng ta bà. Hiện Sơn là một đại gia, sở hữu nhều đất ở vị trí đắc lợi, trong đó có một cơ sở nhà đất mang tên mẹ Sơn ở thôn Bốn, xã Thủy Phương, huyện Hương Thủy. Đông nhất là tối thứ 6, tối thứ 7 hàng tuần, sòng bạc được mở ra, còn gì vui hơn những đêm được hú hí với nhau kiểu này.
Nguyễn Hữu Trân còn được Mãn bốc lên tận trời. Trước giải phóng, Trân chỉ là một anh thợ mộc, trình độ văn hóa mới học xong cấp II, nhưng là liên toán trưởng nhân dân tự vệ, cầm súng của địch bảo vệ Nội thành, được chính quyền ngụy đánh giá là một người lính tin cậy. Sau giải phóng, làm thế nào đó, Trân trở thành cán bộ cốt cán của phường Thuận Hòa, rồi được bầu làm bí thư phường, Mãn cho Trân làm phó giám đốc Sở thương mại, kiêm cục trưởng Cục quản lý thị trường. Chưa hết, không lâu sau, Nguyễn Hữu Trân được Mãn đưa về thay đồng chí Nguyễn Thị Thúy Hòa. Phó chủ tịch UBND tỉnh, tỉnh ủy viên của tỉnh làm trưởng ban quản lý các khu công nghiệp của tỉnh. Thúy Hòa nhận lệnh mà không được báo trước một lời...
Nói chuyện Hồ Xuân Mãn dùng quyền của mình hạ cấp người kia, nâng cấp người này thì kể mãi không hết. Với danh nghĩa là luân chuyển cán bộ kiểu này nên đội ngũ cán bộ cốt cán trong tỉnh rất sợ Mãn không dám đấu tranh gì cả, ngay cả trong thường vụ tỉnh ủy cũng thỏa hiệp với Mãn để cùng hưởng lợi.
Hèn chi khi xét Thừa Thiên Huế chưa lên được thành phố trực thuộc trung ương, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đánh giá: Một trong những nguyên nhân đó là cán bộ Thừa Thiên Huế chưa đủ tầm. Nguyên nhân này trách nhiệm của Mãn là lớn nhất.
Kỳ sau tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét