Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2019

Ánh Nga ( 1936 ) - Huy Thông

 

Anh Nga (1936) – HUY THÔNG

ÁNH NGA

Niềm ái ân chưa được biết bao giờ,
Ta vừa biết phút giây trong giấc mộng.
Mà mộng nọ, than ôi! Còn đâu bóng!
Ta gục đầu thổn thức nhớ điệu đàn
Và âm thầm tưởng tiếc bóng đêm tan.

Huy Thông


Các vai:
Anh Nga
Ngân Sinh
Tiếng ca nơi xa xa
Nhịp tiếng tỳ bà đưa

(Tỳ bà văng vẳng)

Các vai: Anh Nga, Ngân Sinh
Một tiếng ca nơi xa xa
Nhịp tiếng tỳ bà đưa

Tiếng ca
Hương muôn hoa êm đềm quyến luyến
Vừng cây khuya nghênh gió dưới trăng ngà.
Nhưng đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa.

Ngân Sinh
Vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa...

Nhưng, bây giờ, trên không tím,
Lướt sao êm, mây lả thướt tha qua;
Lặng ngắm giăng mơ màng, hoa chúm chím,
Và, bên tường, len lén, gió lay hoa.

Trên đôn xứ nghiêng đờn, ta đứng dậy,
Rồi, nhịp hài, lững thững bước thư sinh...
Ta thấy lòng say sưa... Và lại thấy
Hương ái ân nhẹ quện tim đa tình.

Đêm bâng khuâng... giời ơi! Sao đẹp đẽ!
Nhưng mà... sao tẻ ngắt, sao buồn tênh?

Là vì, Anh Nga ơi! Vườn vắng vẻ,
Thiếu xiêm đào tha thướt dưới trăng chênh.

Hứa cùng ta sẽ trăm năm ân ái,
Nỡ đi đâu để bạn đắng cay lòng?

Để bạn lòng, trơ vơ phòng trống trải,
Ấp tim sầu lạnh ngắt như băng đông!

Tiếng ca
Bóng đêm như chan hoà niềm quyến luyến,
Như vuốt ve du khách dưới giăng ngà...
Nhưng đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa!

Ngân Sinh
Thì tắm nắng chân mây đi! Vừng ô hỡi!
Vì hơi đêm phơi phới
Vì giăng cao rắc ánh
Trên vườn yên,
Vì sao khuya lóng lánh
Xứ muôn tiên...
Vì cảnh đẹp dưới giăng xanh tuy êm ái,
Nhưng lòng ta còn mãi
Nhớ thương người đẹp cũ chốn dạ đài.

Anh Nga
Dạ đài trống trải,
Ôm lòng đau, ta cũng mãi nhớ thương ai.

Ngân Sinh
Bên khóm phù dung giăng mạ biếc,
Ai bâng khuâng, nhớ tiếc,
Hay chờ mong?

Anh Nga
Hỡi thư sinh thổn thức dưới giăng trong!
Nơi thiếp mơ mau lẹ gót mơ mòng!
Chàng có thấy, bên phù dung lả lướt,
Bóng ai đi tha thướt
Như tiên nga thấp thoáng suối Thiên thai?

Ngân Sinh
Bóng ai đi tha thướt...?
Hay hồn êm kẻ khuất chốn dạ đài?

Tiếng ca
Hãy cùng ai, nơi hương hoa quyến luyến,
Ngắm vườn lam ngây ngất dưới trăng ngà!
Vì đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng tắm nắng chân mây xa!

Anh Nga
Chàng... Chàng tới gần nơi hương hoa quyến luyến!
Kẻo nắng hồng đẫm tắm chân mây xa...

Ngân Sinh
Hỡi giai nhân!
Nàng là au mà diễm lệ, thanh tân?
Nàng là ai mà âm thầm, huyền ảo,
Để, xuyên qua liên tiền thảo,
Ánh giăng xuân
Nhẹ nhàng vờn trên dung nhan kín đáo?
Nàng là người trong Quảng điệu hay Chiêu quân?
Hay tiên nga lạc cánh xuống phàm trần?

Anh Nga
Thiếp là người chàng mơ tưởng, nhớ thương.

Ngân Sinh
Nàng?

Anh Nga
Chàng làm chi mà bỗng dáng bàng hoàng?

Ngân Sinh
Nàng?
Nàng là người ta mơ tưởng, nhớ thương?
Là người tiên ta tiếc bóng bao đêm trường?

Anh Nga
Ngân lang, chàng hỡi! Bao đêm trường!

Ngâ Sinh
Nhưng không! Không, nàng quyết chẳng phải ai!
Vì Anh Nga còn đâu nữa trên trần ai!

Anh Nga
Ngân lang! Ngân lang! Chàng còn nhớ,
Chiều xuân xưa, trên ngựa, đỡ kim cầu,
Chàng thảo mấy dòng thơ như nhạn múa
Trên tờ mây thiếp vẫn giữ bên tim sầu?

Ngân Sinh
Hỡi kẻ ta chờ mong...! Nhưng chẳng phải!
Vì mỹ nhân xiêm thoáng trên lầu xưa
Đã lẩn bóng như làn mây êm ái
Và ngàn năm đã lịm giấc say sưa!

Tiếng ca
Hãy cùng ai, nơi hơi đêm quyến luyến,
Đứng đê mê tình tự dưới giăng ngà!
Vì đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa,

Anh Nga
Chàng ơi! Chàng ở lại,
Chờ vừng hồng tắm nắng chân mây xa...
Và, biệt chàng, thiếp xin đi, đi mãi mãi!
Vì, than ôi! Chàng quên lãng bóng Anh Nga,

Ngân Sinh
Anh Nga! Anh Nga!
Nàng dừng hài hãy đứng dưới vòm hoa!

Anh Nga
Ngân lang, chàng hỡi!
Giờ ái ân mơ hồ như gió thổi,
Mà đành lòng chẳng để hững hờ qua!
Bên phòng sách, thướt tha,
Ai uốn liễu?
Và tỳ bà đâu đưa văng vẳng điệu?

Ngân Sinh
Ôi!
Người đâu mà yểu điệu như nàng Thôi?
Người đâu mà tươi thắm, dịu dàng,
Mà đoá môi phảng phất sự mơ màng,
Mà tóc huyền bay óng như mây qua,
Mà mắt đưa như ngọc ánh dưới giăng ngà?

Anh Nga
Phù dung tươi, nép tường, như kiễng gót
Ngắm tre đằng rũ tóc dịu dàng ngân.

Bên vành giăng, lóng lánh áng mây vần,
Và cỏ mềm bâng khuâng bên cát bạc.

Vườn ướp trong hương thơm, như man mác
Biết bao lời mây nước đắm say lòng...

Tình làng! Chàng hãy để tim mơ mòng,
Lặng tắm dưới lưu ly hồ mộng tưởng!

Cho tim mê tưởng nhầm: giờ vui sướng
Sẽ kéo dài mãi mãi với thời gian.

Tiếng ca
Nhịp lời lòng... ai ơi! Lời quyến luyến
Với lời tơ ẩn hiện dưới giăng ngà!
Kẻo đêm biếc rồi tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng sẽ tắm nắng chân mây xa,

Ngân Sinh
Đêm giăng! Hãy dừng lại trong vườn hoa!
Và, vừng ô khe khắt!
Chớ vội vàng tắm nắng chân mây xa!

Ta muốn không bao giờ sao kia tắt,
Không bao giờ phơ phất ánh đông hồng!

Muốn đêm dài nặng phủ khối sương bông
Và ôm ấp vườn say cho tối mãi!

Ta ước nghe, ngàn đời, lời ân ái
Trong đêm mờ, hoà nhịp... giấc mơ điên.

Cho hồn mơ lướt tới cõi u uyên,
Nơi Suối Đào nao nao trong vắt chảy...

Rồi, tay ôm đờn tình man mác gảy,
Ta uốn lời luyến sắc Anh Nga nương!

Anh Nga
Giăng nghiêng ánh. Bóng tường se sẽ ngã.
Và giời đông, lát nữa, sẽ dần tươi...
Nhưng, trước lúc ven giời thoa son thắm,
Hãy để lòng say đắm một đêm nay!

Ngân Sinh
Đêm nay và mãi mãi...! Tình nương ơi!

Anh Nga
Gió im lìm chơi vơi trong vườn vắng
Và tiếng tỳ văng vẳng đưa từng hơi...
Nhưng, đến buổi, than ôi! đèn giăng tắt,
Bóng Anh Nga vơ vất cõi mông lung.

Ngân Sinh
Vơ vất cõi mông lung?
Nhưng...
Nhưng Anh Nga, nàng hỡi!... hình như nàng...
Hình như nàng...
Ai, năm xưa... bảo khuất dưới Suối Vàng?

Anh Nga
Suối vàng...
Nơi muôn năm... u uất nỗi mơ màng...

Tiếng ca
Khách đa tình còn bâng khuâng quyến luyến
Giấc mơ xuân đằm thắm dưới giăng ngà,
Mà đêm biếc sắp tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng gằn tắm nắng chân mây xa.

Anh Nga


Chàng ơi! Chàng!
Anh Nga là một bóng dưới Suối Vàng,
Nơi muôn năm u uất nỗi mơ màng...
Nên, chàng ơi! Khi giời đêm ửng sáng,
Vong hồn thiếp sẽ không còn lảng vảng
Trong vườn hoa, để ngắm áo chàng bay...

Ngân Sinh
Bao nhiêu nỗi đau lòng dù quên lãng,
Trăm năm còn ôm mãi khối hận này...

Anh Nga
Và, góc vườn, nghẹn lệ lúc chia tay,
Thiếp ra đi ngàn thu không giở lại...

Ngân Sinh
Để những đêm âm thầm giăng suông dãi,
Bình lòng càng trĩu chất nỗi buồn thương...

Anh Nga
Bình minh tươi phơn phớt sau rèm sương
Và tinh tú mờ phai trên giời lặng...

Ngân Sinh
Nàng bâng khuâng dần lùi trên cát trắng,
Êm như hơi và chậm tựa mây chiều...

Anh Nga
Tay run run cố níu dải the điều,
Chàng thổn thức nhẹ lần theo bước thiếp...

Ngân Sinh
Vườn đìu hiu vẫn mơ màng thiêm thiếp:
Hãy dừng chân, nàng hỡi...! phút giây thôi!

Anh Nga
Xin từ đây vĩnh quyết, hỡi chàng ôi!

Tiếng ca
Vườn vắng vẻ, thư sinh còn quyến luyến
Cảnh thần tiên huyền ảo dưới giăng ngà.
Nhưng đêm biếc đã tàn, giăng xuân biến,
Và vừng hồng đã tắm nắng chân mây xa

Ngân Sinh
Vừng hồng đã tắm nắng chân mây xa.

Và...
Dưới ánh giăng tà...
Đâu mất...?

Nàng Anh Nga đi đâu mất dưới giăng tà?


Đêm 16-17/7/1935

Đăng trên Hà Nội báo.

Nguồn: Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam, NXB Văn học, 2007

HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA

Tặng Bà Laurence de la Pommeraye
Fare thee well! And, if forever,
Still, for ever fare thee well!
Lord Byron
Xin chia tay! và, nếu là: mãi mãi
Thêm một lần, xin mãi mãi chia tay!


Trần Huyền Trân - Trần Khắc Chung
Các cung nga Chiêm - Các cung nga Việt

Cung nga Việt:
Chân trời xa ánh bình minh phơn phớt,
Than ôi, sương lam tía đã dần tàn!

Cung nga Chiêm:
Sương lam tía nơi chân trời đã nhợt,
Thuyền Quân Vương lách sóng lại Đồ Bàn.

Cung nga Việt:
Thuyền chúa Chiêm dần trôi trên nước lặng...
Dưới bờ mây Công Chúa sắp ra đị

Cung nga Chiêm:
Thuyền Quân Vương đã dần trôi nẻo vắng,
Tháp Chàm xa đưa Nữ Chúa vu quy.

Khắc Chung:
Huyền Trân ơi! Nàng sắp phải vu quy,
Sắp cùng ta phải mãi mãi phân ly!
Này trông, nàng! Thuyền Chiêm trên biển rộng,
Sắp hàng đi tới chân trời mơ mộng,
Nơi vừng ô, sáng sáng, pha hồng tươi.

Cờ tranh nhau phấp phới trên nền trời,
Và như du, nhịp nhàng, chèo khua sóng...
Tiếng loa xa còn mơ màng đồng vọng,
Nhưng dãy thuyền gió quyến vẫn dần trôi,
Đưa Huyền trân về Chiêm Quốc, hỡi ôi!

Cung nga Việt:
Nỗi phân ly khiến lòng ta như tan nát!
                                   Ôi!
                              Công Chúa Huyền Trân
                              Trong giây lát,
                                   Sẽ dần dần
Cùng thuyền Chiêm cùng trôi, rồi cùng khuất,
Nơi bóng đen, chiều chiều, gieo u uất!

Cung nga Chiêm:
                              Lệnh Bà ôi!
Trên biển mờ, thuyền Chúa đã xa trôi,
                              Cùng chúng tôi,
Xin lệnh Bà ngự giá xuống thuyền thôi!

Khắc Chung:
Than ôi!

Cung nga Việt:
Than ôi!

Cung nga Chiêm:
Xin lệnh Bà ngự giá xuống thuyền thôi,
Vì biển mờ thuyền Chúa đã xa trôi...

Khắc Chung:
Huyền Trân ơi!
Xin mãi mãi chia phôi!
Nơi xa vời,
Thuyền thắm sắp êm trôi...
Và hình em, trong giây phút, em ơi!
Sẽ dần dần... dần lẩn dưới chân trời!

Cung nga Việt:
Cung Tần Hương từ nay sẽ bặt
Tiếng huân ai dìu dặt canh chầy.
Vườn Vũ Ngọc từ nay hàng trúc
Nhớ tiếng người nhịp khúc đờn tranh.

Khắc Chung:
Mà từ nay khi oanh gọi bạn,
Ta cũng thôi gẩy bản Phượng Hoàng,
Vì gác tía mơ màng gió thổi,
Còn đâu, trời đất hỡi!
Bóng Huyền Trân!

Cung nga Việt:
Bóng Huyền Trân?
Còn đâu nữa, bóng Huyền Trân,
                              Khi êm ái,
                Chiếc thuyền son quay lái
Đè sóng xanh mà lướt thẳng tới Đồ Bàn!

Huyền Trân:
Hồng nhan...! Ôi kiếp hồng nhan!

Cung nga Chiêm:
Xin lệnh Bà hãy quên sầu, nguôi lệ,
Cùng chúng tôi vui bước xuống thuyền hoa!
Mặt trời rắc kim sa trên mặt bể,
Và nâng chèo, quân hát tiếng vang ca.

Huyền Trân:
Ta chẳng muốn theo ai về Chiêm Quốc!
Không! không! Ta chẳng hứng theo ai đi,
Vượt bao núi, bao non, bao từng nước
Tới rừng hoang trông ngẩn lũ man di!

Dù Chế Vương ân cần hay cưỡng bách
Huyền Trân quyết chẳng tới Đồ Bàn xa...
Vì các em khi muôn trùng xa cách,
Biết cùng ai trò chuyện buổi ô tà?

Dù Vua Cha phải lôi đình nổi giận,
Ta cũng không đặt bước xuống thuyền hoa,
Thôi trông cung Vân Hồng, lầu Ngọc Phấn,
Nơi các em ngày tháng nhớ thương ta.

Các em ơi! Vì đâu ta ủ rũ?
Kìa! Non cao, vi vút gió gọi sầu!
Trôi đi, thuyền! Và, chèo đi, thuỷ thủ!
Vì Huyền Trân chẳng bước xuống thuyền đâu!

Cung Nga Việt:
Đừng bước xuống thuyền Chiêm, Công Chúa hỡi!

Cung Nga Chiêm:
Nơi xa xa thuyền Chúa đã xa dần...
Hãy xuống thuyền cho thuyền trôi theo gió thổi!

Khắc Chung:
Đi đi! Công Chúa hỡi!
Em Huyền Trân!
Em đi đi cho anh vẹn chữ trung thần!

Huyền Trân:
Ta đã quyết, lòng ơi, ta đã quyết
Không bao giờ rời bỏ đất Thăng Long
Nơi ta nghe thấy tình yêu tha thiết
Lần đầu tiên réo rắt tiếng mơ mòng

Ta không xa nơi bao lần ngây ngất,
Nơi bao lần lưu luyến bóng tình quân,
Không xa nơi còn mơ màng phảng phất
Tiếng người yêu say hát khúc ái ân.

Ta không xa giải Ngân Trì trong vắt
Đã từng phen lả lướt in hình ai
Cung Tần Hương nơi cầm chiều hiu hắt
Du dương ca bên dạ khách kim hài.

Tình quân ơi! Vì đâu ta ủ rũ?
Kìa! Non cao, vi vút gió gọi sầu!
Trôi đi, thuyền! Và, chèo đi, thuỷ thủ!
Vì Huyền Trân chẳng bước xuống thuyền đâu!

Cung Nga Việt:
Đừng bước xuống thuyền Chiêm, Công Chúa hỡi!

Cung Nga Chiêm:
Nơi xa xa thuyền Chúa đã xa dần...
Hãy xuống thuyền cho thuyền trôi theo gió thổi!

Khắc Chung:
Đi đi! Công Chúa hỡi!
Em Huyền Trân!
Em đi đi cho anh vẹn chữ trung thần!

Huyền Trân:
Chàng đã muốn ta xa rời đất Việt,
Thì, chàng ơi! Xin vĩnh biệt từ nay!
Mành tân hôn trùng trình trên sóng biếc...
Bơi đi, chèo! Ta bước xuống thuyền đây.

         *

Nam Quốc hỡi! từ nay vĩnh biệt!
Vì, muôn năm ta quyết chẳng về...
Và, từ nay, ánh hè khi tắt,
Mây lung linh vơ vất đáy hồ,
Ta thôi ngắm, mơ hồ, trăng mọc,
Tắm sắc xanh màn ngọc bên lầu.
Khi thu sang, dưới bầu mây phủ,
Khom lưng mềm, liễu rũ ven sông,
Ta thôi để thuyền bồng tha thướt
Vẩn vơ bơi trên nước Nhị Hà.
Hỡi những đêm sao ngà lộng ánh,
Ta vin ngâu mơ cạnh tình quân!
Những chiều thắm gió huân nhẹ chuyển,
Ta ngây trong khói quyện đỉnh trầm!
Hỡi những nơi còn thầm vương vấn,
Ánh hương tình đôi bạn xa xôi!
Xin vĩnh biệt! Than ôi! Vĩnh biệt!
Vì, muôn năm ta quyết chẳng về...

Khắc Chung:
                              Tim đê mê
Như âm u, như đau đớn, như nặng nề.

Huyền Trân:
Thuyền gần đi... Ta xuống thuyền... Thuyền quay lái
Ngậm đau thương, ta nghẹn sấn núi sông Hời!

Khắc Chung:
                 Xin chia phôi!
Thuyền yểu điệu sắp tròng trành trên Nam Hải.
                              Nàng xa trôi...
Huyền Trân, Công Chúa Huyền Trân! nàng đứng lại!
                 Nhưng, than ôi!
Bóng lụa khuất trên thuyền hồng đương quay lái!

Cung nga Việt:
Thuyền xa trôi! Công Chúa cũng xa trôi

Khắc Chung:
                Thuyền đi mãi...
                Và, Huyền Trân,
Trong khoang thơm, mỗi lúc một xa dần...

Cung nga Việt:
Thuyền đi mãi...

Và, đồng thanh:
Ai êm ca một khúc hát Chiêm Thành...

         *

(Yên lặng một hồi lâu. Bỗng Khắc Chung dang tay rồi tha thiết)

Khắc Chung:
Công Chúa đã đi rồi, non nước hỡi!
Hỡi gió nặng, từng cao, cao tiếng thổi,
Lời vang như hú bão dưới kinh thành!
Bể trùng trùng điệp điệp! Vững tung hoành!
Non chắn sóng muôn năm, muôn năm vẫn
Ngắm mây huyền vòm lam kiêu hãnh cẩn...!
Còn đợi chờ chi nữa, cảnh mênh mông...
Mà chưa lan...
Mà chưa tan...
Mà chưa biến ra hư không?

Cung nga Việt:
Cảnh mênh mông! còn đợi chờ chi nữa...?
    Vì, trời ơi...?
    Huyền Trân... Công Chúa...
    Đã đi rồi!


18-4-1935

Nguồn: Tổng tập văn học Việt Nam (tập 25), Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia, NXB Khoa học Xã hội, 2000

 

VỌNG PHU

Khi nàng thấy, ra đi, chồng đi mãi,
Bao năm tàn vẫn mãi bặt tăm hơi.
Khi khóc kẻ lên thuyền không trở lại
Đã khô đôi nguồn lệ mấy năm trôi,
Một chiều thu mơ màng và u uất,
Nàng ẵm con lên đỉnh núi trơ vơ
Ngoảnh đầu nhìn nẻo xưa buồm ai khuất
Nàng than cùng sóng bạc, gió mơ hồ;

             *

“Chàng...! Chàng ơi! Sao chàng hờ hững
Để lòng em nặng đựng thương đau?
Tin về nỡ cắt bấy lâu,
Mặc em buồng trống lụa sầu thắt tim!

Hỡi mây im lưng trời nghĩ ngợi!
Gió đìu hiu hỡi! Hỡi sương câm!
Bể mù mịt! Sóng âm thầm
Che người ta nhớ nơi sầm bóng đêm!

Người thu cũ đuôi thuyền ngoảnh lại,
Người phiêu lưu ta mãi đợi chờ,
Bảo ta, non nước thờ ơ!
Bảo ta người ấy bây giờ tận đâu?

Hay duyên mới chàng mơ vui thú
Mà bẵng quên tình cũ, chàng ơi!
Bẵng quên, ở chốn xa vời,
Còn người vợ trẻ cuối trời mỏi trông...?

Hay chân phẫn còn băng theo rõi
Mộng giàu sang càng đuổi càng xa,
Nên chàng không trở lại nhà,
Nơi em ấp hận chiều tà thẳm mơ...?

Ham chi cảnh phồn hoa phú quý,
Với giai nhân thành thị kiêu sa...
Để em tóc nhánh mạ ngà,
Mắt gương mờ sáng, má hoa mờ đào!

Thà em biết, bên dòng Chín Suối,
Chàng nén đau tắm bụi đường trần,
Lửa lòng em cố rập tàn,
Sô gai trĩu quấn tảo tần nuôi con.

Nhưng không! Nhưng không! Chàng vẫn sống,
Để biển mù ngong ngóng em trông...
Trông ven trời thoáng sương hồng
Đợi buồm giương cánh mang chồng về đây!

Dứt lên thuyền, chàng đi biền biệt,
Chẳng cho em được biết tiêu hao!
Nếu tường gót bạn phương nao,
Muôn trùng cũng vượt..., có sao, em liều!

Phòng lạnh lẽo, đêm ngày mong mỏi,
Em không sao chịu nổi nữa rồi!
Em nguyền đứng ngắm chân trời!
Tới khi thấy bóng chàng hồi nơi xưa”

Than xong rồi, bâng khuâng nàng đứng sững
Trên non cao vương chút bóng chiều mơ,
Mặc mây thâm lưng trời treo lơ lửng,
Mặc hơi thu chiều lạnh đìu hiu đưa.

Mặc sóng vỗ, quạ kêu, hàng bần khóc,
Trong sương mù xám ngắt mịt mùng rơi,
Nàng ôm chặt đứa con nằm nheo nhóc
Đăm đăm gương thẳng mắt ngắm chân trời.

Mấy lời than thở đêm xưa,
Thời gian nhắc mãi bây giờ chưa thôi.
Biết bao thế kỷ qua rồi
Nàng còn đứng ngắm chân trời mênh mang!
Ngày nay, lữ khách mơ màng
Nhác trông - chợt thấy bóng nàng ẵm con
Trơ trơ đứng sững đầu non,
Tưởng chừng đá nọ vẫn còn ngậm đau...


8-1934

Bản ở trên dẫn lại từ tập Anh Nga (1936). Trước đó, bài thơ này được đăng trên báo Phong hoá số 110 (10-8-1934) với nội dung ngắn hơn:

Khi nàng thấy chồng đi mãi mãi,
Mấy thu qua vắng bặt tăm hơi.
Khi khóc người đi không trở lại.
Đã khô nguồn lệ mấy năm trôi,
Một chiều thu bóng đêm u uất,
Nàng ẵm con lên đỉnh núi cao.
Ngảnh đầu nhìn nẻo xưa chồng khuất,
Nàng than cùng sóng bạc, mây đào:

             *

“Chàng, chàng ơi! sao chàng hờ hững
Để lòng em luống những xót đau?
Mấy năm chàng ở tận đâu,
Khiến em chiếc bóng âu sâu ngày đêm?

Hay duyên mới chàng ham vui thú
Mà bẵng quên tình cũ, chàng ơi?
Quên rằng ở chốn xa xôi,
Còn người vợ trẻ canh dài ngóng trông?
Ham chi chút giàu sang, phú quý
Với gái non thành thị kiêu sa
Để em má đỏ phôi pha
Mắt trong mòn mỏi, nét hoa dãi dầu;

Thà em biết rằng nơi chín suối,
Chàng vội đà lánh cõi trần gian,
Lửa lòng em cố dập tàn,
Khăn ngang một giải, tảo tần nuôi con.

Nhưng không! nhưng không! chàng vẫn sống!
Để tháng ngày ngong ngóng em trông,
Trông chân trời thoáng sương hồng
Đợi buồm một cánh đưa chồng về đây.

Phòng lạnh lẽo, đêm ngày mong mỏi,
Em không sao chịu nổi nữa rồi.
Em nguyền đứng ngắm chân trời!
Tới khi thấy bóng chàng hồi nơi xưa!”

Than xong rồi, Nàng buồn đứng sững
Trên non cao vương chút bóng chiều,
Mặc mây son trên trời lơ lửng,
Mặc hơi thu chiều lạnh đìu hiu.

Mặc sóng vỗ, quạ kêu, bần khóc,
Với sương mở ảm đạm toả rơi,
Nàng ôm chặt đứa con nheo nhóc,
Đăm đăm hai mắt ngắm chân trời.

Mấy lời than thở đêm xưa,
Thời gian nhắc mãi, bây giờ chưa thôi.
Biết bao thế kỷ qua rồi,
Nàng còn đứng ngắm chân trời mênh mang!
Ngày nay, lữ khách mơ màng
Nhác trông - chợt thấy bóng Nàng ẵm con,
Trơ trơ đứng sững đầu non,
Tưởng chừng đá nọ vẫn còn ngậm đau!

Nguồn:
1. Tổng tập văn học Việt Nam (tập 25), Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia, NXB Khoa học Xã hội, 2000
2. Báo Phong hoá, số 110, ngày 10-8-1934

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét