Tiến sĩ Châu Minh Hùng (ĐH Quy Nhơn):
1) Đặt lợi ích quốc gia, dân tộc lên trên
lợi ích của hoàng gia và rộng hơn là đặt lên trên lợi ích của các đảng phái
chính trị.
2) Xác lập một nền dân chủ thực sự với
tinh thần "thà làm người dân tự do hơn làm một ông vua bị cai trị'. Dân
chủ là tất yếu của văn minh.
2) Đoàn kết toàn dân, ngăn chặn sự thôn
tính, chia rẽ Bắc Nam, thực chất là sự xung đột ý thức hệ, đảng phái gây chiến
tranh nồi da xáo thịt. Chỉ bằng cách đó mới có thể xây dựng một nước Việt Nam
hoà bình, độc lập và phát triển thịnh vượng.
Chiếu thoái vị này có giá trị tương đương
như là Tuyên ngôn nhân gian của Nhật Hoàng sau Đệ nhị thế chiến.
Tôi tin Bảo Đại không ban chiếu thoái vị
bởi sức ép nào mà xuất phát từ cái tâm của một ông vua yêu nước thương dân và
cái tầm của một bậc minh quân ưu thời mẫn thế. Chiếu thoái vị còn viết bởi trải
nghiệm đắng cay của một chứng nhân lịch sử, rất có ích cho con cháu muôn đời
làm bài học dựng xây đất nước!
Dưới đây xin đăng toàn văn Chiếu thoái
vị của Hoàng Đế Bảo Đại vị vua cuối cùng - Triều đại Phong kiến Việt Nam (công
bố chính thức từ 25/08/1945)
CHIẾU THOÁI VỊ
"Vì
hạnh phúc của dân tộc Việt Nam.
Vì
nền độc lập của Việt Nam.
Để đạt hai mục đích ấy, Trẫm tuyên bố sẵn sàng hy sinh tất cả, và ước mong rằng sự hy sinh của Trẫm đem lại lợi ích cho Tổ quốc. Nhận định rằng sự đoàn kết của toàn thể đồng bào chúng ta vào giờ phút này là một sự cần thiết cho Tổ quốc chúng ta, ngày 23 tháng 8, Trẫm đã nhắc lại cho toàn thể nhân dân ta là: Ở giờ phút quyết định này của Lịch sử, đoàn kết có nghĩa là sống, mà chia rẽ là chết.
Chiếu
đà tiến dân chủ đang đẩy mạnh ở miền Bắc nước ta, Trẫm e ngại rằng một sự tranh
chấp giữa miền Bắc với miền Nam khó tránh được, nếu Trẫm đợi sau cuộc trưng cầu
dân ý, để quyết định thoái vị. Trẫm hiểu rằng, nếu có cuộc tranh chấp đó, đưa
cả nước vào hỗn loạn đau thương, thì chỉ có lợi cho kẻ xâm lăng.
Trẫm
không thể không ngậm ngùi khi nghĩ đến các tiên đế đã chiến đấu trên bốn trăm
năm để mở mang bờ cõi từ Thuận Hóa đến Hà Tiên. Trẫm không khỏi tiếc hận là
trong hai mươi năm ở ngôi, Trẫm không thể làm gì đem lại lợi ích đáng kể cho
đất nước. Mặc dù vậy, và vững mạnh trong sự tin tưởng của mình, Trẫm đã quyết
định thoái vị, và Trẫm trao quyền cho Chính phủ Dân chủ Cộng hòa.
Trước
khi từ giã ngai vàng, Trẫm chỉ có ba điều muốn nói:
—Thứ
nhất: Trẫm yêu cầu tân chính phủ phải giữ gìn lăng tẩm và miếu mạo của hoàng
gia.
—Thứ
hai: Trẫm yêu cầu tân chính phủ lấy tình huynh đệ đối xử với các đảng phái, các
phe nhóm, các đoàn thể đã chiến đấu cho nền độc lập của đất nước, mặc dù không
theo cùng đường hướng dân chủ của mặt trận, như vậy có thể giúp cho họ được
tham gia vào sự kiến thiết đất nước, và chứng tỏ rằng tân chế độ đã được xây
dựng trên tình đoàn kết dứt khoát của toàn thể nhân dân.
—Thứ
ba: Trẫm yêu cầu tất cả các đảng phái, các phe nhóm, tất cả các tầng lớp xã hội
cũng như toàn thể hoàng gia phải đoàn kết chặt chẽ để hậu thuẫn vô điều kiện
cho Chính phủ Dân chủ Cộng hòa, hầu củng cố nền độc lập quốc gia.
Riêng
về phần Trẫm, trong hai mươi năm ở ngôi, Trẫm đã trải qua bao nhiêu cay đắng.
Trẫm muốn được làm Dân một nước tự do, hơn làm Vua một nước bị trị. Từ nay Trẫm
lấy làm sung sướng được là Dân tự do, trong một nước độc lập. Trẫm không để cho
bất cứ ai được lợi dụng danh nghĩa Trẫm, hay danh nghĩa hoàng gia để gieo rắc
sự chia rẽ trong đồng bào của chúng ta.
Việt
Nam Độc Lập muôn năm..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét