MỪNG
Mừng, tôi chỉ đơn giản
Làm thơ và viết văn.
Không phải tướng quân đội
Hoặc công an nhân dân.
Mừngã không vào đảng,
Dẫu có lộc, có tiền.
Càng mừng mình không phải
Là trung ương ủy viên
Mừng được sống tử tế,
Không phải đấu đá nhau,
Không bị thằng dân chửi,
Không luồn lọt, cúi đầu*
VUI
Chợt vui rằng bố mẹ,
Cả cụ kỵ, ông bà,
Không “lão thành cách mạng”,
Không huân chương đầy nhà.
Vui, cụ tổ Thái Thuận
Và các bậc tổ tiên
Không “tìm đường cứu nước”,
Và không là đảng viên.
Con cái và cháu chắt
Chắc chắn noi gương ông,
Không dính vào cộng sản.
Có các vàng cũng không.
Sáng ngủ dậy, bất chợt
Có được niềm vui này.
Tưởng nhỏ mà không nhỏ.
Đủ để vui cả ngày.
*
Vui nữa, sau hậu thế
Đọc thơ tôi rồi khen:
Ông Béo ấy tử tế,
Chí ít không đảng viên.
*
MAY
May tôi chỉ đại học,
Với cái bằng cử nhân.
Nhà văn và thầy giáo
Không có chữ “nhân dân”.
Đỡ người khác xoi mói
Có đạo văn hay không.
Hội họp, khi phát biểu,
Đỡ giới thiệu dài dòng.
Cái bằng đại học ấy
Dùng mãi gần hết đời
Mà vẫn còn nhiều lắm,
Vì dùng ít, vì lười.
May nữa, không hám hố
Tham chức và tham quyền.
Không giáo sư, tiến sĩ.
Sống thanh thản, bình yên.
Nói dại mồm, ngộ nhỡ
Tôi phải thành đảng viên.
“Tiến sĩ xây dựng đảng”.
Thì chắc tôi phát điên
Và xấu hổ, không dám
Nhìn vào mắt bà con.
Không dám ra khỏi cửa.
Thật đấy, tôi thề luôn.
*
MONG MUỐN TỘT CÙNG
Tôi có một mong muốn,
Mong muốn đến tột cùng,
Rằng cháu tôi khôn lớn
Không phải thành anh hùng.
Không thanh niên cộng sản
Luôn luôn “ba sẵn sàng”.
Không “Đảng viên gương mẫu”
Và “Gia đình vẻ vang”…
Tóm lại là được sống
Tự nhiên và thảnh thơi,
Có cả tốt, cả xấu,
Giản dị như con người.
Còn trước mắt, tôi muốn
Cháu tôi được đến trường
Mà không bị nhồi sọ
Bằng những thứ hoang đường.
Đừng bắt cháu phấn đấu
Thành cháu ngoan người nào.
Ngoan với ông là đủ.
Không đội viên, chẳng sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét