Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

Thơ Thái Bá Tân:

Lo sắp tới Trung Quốc sẽ đánh mình
24-6-2016
Nếu cờ của Trung Quốc
Có thêm một ngôi sao.
Thành một khu tự trị,
Việt Nam sẽ thế nào?
Trước hết mất tên nước.
Dân Tàu sẽ tràn sang.
Chính thức dùng tiếng Hán.
Tiếng Việt như tiếng Choang.
Người gốc Việt lúc ấy
Bị di dời đi xa
Để không thể co cụm,
Khôi phục lại nước nhà.

Quân đội Việt trấn thủ
Ở các miền biên cương –
Pakistan, Ấn Độ
Và vùng núi Tân Cương.
Còn quân của người Hán,
Từ Tứ Xuyên, Quảng Đông,
Sẽ bảo vệ Hà Nội,
Sài Gòn và Hải Phòng.
Các tài liệu quí hiếm
Trong thư viện Hán Nôm
Dần dần bị tiêu hủy,
Dấu tích cũng chẳng còn.
Các nhân sĩ yêu nước
Bị đàn áp, cầm tù.
Các tư tưởng dân tộc
Bị xem là kẻ thù.
Lịch sử được viết lại.
Các trang sử oai hùng
Của Lê Lợi, Hưng Đạo,
Lý Thường Kiệt, Quang Trung
Bị xem là giặc cỏ
Dám chống lại trung ương.
Bọn Ích Tắc, Chiêu Thống
Được tôn làm hiền vương.
Tượng đài của bọn chúng
Sẽ mọc lên khắp nơi.
Bọn văn nô đĩ bút
Ca ngợi không tiếc lời.
Sẽ có nhiều khảo cứu
Rằng vua Hùng nước ta
Có quan hệ mật thiết
Với hoàng đế Trung Hoa.
Và rằng đất Lạc Việt
Nhờ giác ngộ, cuối cùng
Trở về với Bách Việt,
Dưới một mái nhà chung…
Đất nước hình chữ S
Vẫn
nguyên cùng núi non.

Người Việt, văn hóa Việt
Thật đau lòng, không còn.
_____
MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM
Ông tướng, bạn học cũ gọi điện chơi.
Chúng mày tướng cũng được.
Muốn ăn bẩn, cứ ăn.
Muốn gái gú cứ việc.
Thích, cứ cướp của dân.
Có ngăn cũng chẳng được.
Vậy làm gì thì làm.
Nhưng là lính, phải giữ,
Giữ bằng được Việt Nam!
Không để một tấc đất,
Ngọn suối hay bờ sông
Rơi vào tay giặc Hán.
Nhớ lấy, tuyệt đối không!
Nếu chúng mày bán nước,
Hoặc chưa đánh đã hàng,
Thì trời tru đất diệt
Cả mày và họ hàng.
Sòng phẳng như thế nhé.
Muốn làm gì thì làm.
Nhưng là lính phải giữ,
Giữ bằng được Việt Nam.
26-6-2016

VÕ NGUYÊN GIÁP

Thái Bá Tân

Nhẫn nhục mưu việc lớn
Là việc rất đáng khen.

Nhẫn nhục để khỏi chết
Là thứ nhẫn nhục hèn.
Nhớ hồi ông Giáp chết,
Cả nước như lên đồng.
Đặc biệt mấy bác trẻ,
Vật vã khóc thương ông.

Lạ, khi ông còn sống,
Bị làm nhục nhiều năm,
Rồi ốm, nằm một chỗ,
Sao không ai đến thăm?
Mà rồi mấy bác trẻ
Biết gì về ông này,
Ngoài cái được phép biết
Trong sách sử xưa nay?
Ông chết một vài tháng,
Các thành phố đua nhau
Đặt tên ông cho phố.
Cứ như sợ nhỡ tàu.
Tôi không yêu, không ghét
Ông tướng cộng sản này.
Kính trọng cũng không nốt,
Vì ba điều sau đây.

Một, thua xa Trần Độ,
Đến trăm tuổi, mà rồi
Vẫn nghĩ cộng sản tốt,
Không hối hận, theo tôi,
Đó là sự mù quáng,
Là giáo điều nặng nề.
Riêng việc ấy cho thấy
Đầu óc có vấn đề.
Hai, người ta nhẫn nhục
Để phục quốc cứu người.
Ông thì hèn, chịu nhục
Để được sống hết đời.
Ba, tài năng quân sự.
Tôi không là chuyên gia.
Nghe đồn cái tài ấy
Là của người Trung Hoa.
Ông, như nhiều tướng khác,
Chiến tranh thì nhân dân,
Mà trận nào cũng thế,
Nổi tiếng nướng nhiều quân.
*
Vào ngày ông Giáp chết,
Khi cả nước lên đồng,
Nhiều người bảo tôi lạ,
Không viết gì về ông.
Một, vì sao phải viết.
Tôi không là phóng viên.
Không có ai đặt viết,
Cũng không ai cho tiền.
Hai, nghĩa tử, nghĩa tận.
Đã nhận xét không hay
Thì tôi im không viết.
Chờ đến ngày hôm nay.
Đừng ném đá tôi nhé.
Mọi người có quyền khen.
Tôi thì nói ngược lại,
Vì tôi cũng có quyền.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét